Bố mẹ mình cũng không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ với mình, còn mình đến tận bây giờ cũng vẫn chưa bao giờ kể với ai.
Chưa bao giờ dám kể với ai về quá khứ nhơ nhớp
15 năm trước, khi mình 5 tuổi, cái "ngàn vàng" của mình đã mất. Mọi người chắc cũng tưởng tượng ra rồi, mình bị làm nhục. Hồi đấy, mình cũng chẳng để tâm đến chuyện này vì mình vẫn còn trẻ con. Mình cũng không nghĩ hậu quả của nó lại đáng sợ như vậy. Lớn hơn chút nữa, mình hiểu rồi, mình cảm thấy hận lắm, đau lắm, cũng lo lắng nhiều lắm.
Cái kẻ đã làm chuyện đó đã bị phán xét đi tù 7 năm, bây giờ đã được ra tù, có vợ và có con rồi. Nhưng mà cũng thật buồn cười là nhà của kẻ đó lại ở rất gần nhà mình, ngày nào đi học về mình cũng phải đi qua nhà kẻ đó. Hồi ấy, mẹ của hắn rất ghét mình, có lẽ vì mình mà con bà ta bị đi tù, bà ta rất hay nói mỉa mình về cái chuyện xấu hổ kia.
Mình cũng không biết lúc đó mình cảm thấy thế nào, nhục nhã, căm hận...7 năm có thể trả lại trinh tiết cho mình, có thể trả lại tuổi thơ trong sạch cho mình, trả lại những đau khổ mình phải chịu. Cho dù có dùng cả đời cũng không đủ.
Mình thừa nhận mình rất hận hắn, rất thù hắn, thậm chí mình đã từng nghĩ muốn giết hắn. Càng lớn, cái cảm xúc đó trong mình càng mãnh liệt.
Mình còn nhớ hồi mình học cấp 1, một lần chơi đùa trước cửa nhà một cô gần nhà đã nói hỏi mình có phải đã bị mất trinh không? Lúc đó mình còn bé nhưng cũng đã có cảm giác xấu hổ ê chề. Mình lại càng sợ mọi người biết được bí mật này của mình. Cuối lớp 6, một lần cô giáo chủ nhiệm gọi tất cả các bạn nữ ở lại để hướng dẫn về chuyện giới tính. Mình còn nhớ trước đó cô đã có một buổi nói chuyện với con trai mà câu chuyện cô kể cho bọn họ đã trở thành đề tài bàn luận của cả lớp. Lúc đó, nghe bọn con trai kể lại mình cũng có cảm giác nghi ngờ nhưng lại không dám tin. Đến chiều hôm đó, câu chuyện của cô đã chứng thực với mình tất cả.
Thì ra cái kẻ kia trước kia là học trò của cô, câu chuyện cô kể lại đúng là chuyện của mình. Mình không nghe hết được cô nói gì, mình chỉ cảm thấy tai mình ù đi, mắt hoa đi. Mình muốn khóc nhưngg lại không dám. Mình sợ nếu khóc rồi thì mọi người sẽ hỏi tại sao mình khóc. Mình càng muốn bỏ chạy nhưng lại càng không dám, lúc đó mình chỉ muốn chết mà thôi.
Một đứa bạn của mình đã quay xuống hỏi mình là có phải người cô đang nói là mày không. Mình chết lặng, không nói được câu nào. Mình biết, kể từ hôm đó cả lớp đã biết được chuyện của mình. Nghĩ đến nó, mình cảm thấy sợ lắm, muốn trốn lắm nhưng lại không đủ can đảm. Mình không dám nói cho bố mẹ biết chuyện này, mình sợ. Mình sợ mọi người sẽ khinh bỉ mình, mình thấy nhơ nhớp lắm, thấy tự ti lắm.
Dần dần, mình tự thu hẹp bản thân lại, không muốn tiếp xúc nhiều với mọi người. Ai cũng bảo mình ít nói, trầm cảm nhưng chỉ mình biết là mình không muốn bọn họ quá hiểu về mình, quá quan tâm đến mình. Ở một nơi đông đúc mình luôn muốn bản thân thật chìm, không gây chú ý.
Mình không có nhiều bạn lắm, mãi đến năm lớp 7 mình mới có 2 người bạn thân nhưng ban đầu họ cũng không hề thích cái tính của mình. Mình đã cố sửa đổi để hợp với họ hơn và mình đã làm được. Mình rất trân trọng tình bạn này nhưng cũng chưa bao giờ kể chuyện quá khứ của mình cho họ. Mình biết họ đã biết chuyện của mình nhưng mình cũng không bao giờ kể lại chuyện đó cho họ. Chỉ là mình không dám kể, không dám mở lòng. Đến tận bây giờ cũng vậy, mình vẫn chưa bao giờ kể.
Bố mẹ mình cũng không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ với mình, mình không biết là họ không dám hay là nghĩ mình đã quên. Mình hiện tại không biết phải đối diện với quá khứ như thế nào? Mình muốn quên nhưng lại không thể quên được. Mình cảm thấy xấu hổ lắm.
No comments:
Post a Comment